“Ta vẫn chưa thể quên ngày ta trưởng thành.
Cuộc đời nhăn nhó xếp những bức tranh loang màu.”
Tôi viết những lời hát này khi cảm xúc, có lẽ, đang hướng về tuổi trẻ. Tuổi trẻ là gì khi tôi đã qua nửa đời người theo chuẩn của cuộc đời. Tuổi trẻ có trong từng “sát na”, mỗi đơn vị thời gian trôi qua đều đang rút ngắn tuổi trẻ. Nhanh đến nỗi chúng ta đôi khi không kịp nhận ra tuổi trẻ đang ngắn lại, hay có khi kịp nhận ra thoáng chốc đã già.
Ai trong chúng ta không đến nấc thang cuối cùng của cuộc đời. Ở khía cạnh nào đó, tôi thích ý nghĩ rằng “nấc thang cuối cùng” là lẽ công bằng cho tất cả, vì điều đó khiến chúng ta ý thức về ý nghĩa của tuổi trẻ, của giá trị cuộc sống, của hành trình trải nghiệm và nhận biết. Tôi viết lời này nhắc nhở mình cho ý nghĩa đó:
“Ngày dù dài ngắn vẫn cứ quay đều.
Cuộc đời dài ngắn vẫn sẽ quay về hư vô.”
Tuổi trẻ có nhiều thứ và cũng quyết định nhiều thứ. Tôi nhớ rằng thời học sinh trí nhớ và nhận thức của tôi chậm hơn bạn đồng trang lứa trong quãng thời gian tôi và chứng đau nửa đầu làm bạn từ cấp 2 cho đến ngưỡng cửa đại học. Chỉ một vài ký ức, hình ảnh sâu đậm nào đó tôi mới có thể nhớ về. Và những sai phạm, trách móc, những lần nóng giận lấn át tất cả luôn được soi xét kỹ. Chúng gắn với những cảm xúc đặc biệt và cũng giúp tôi trưởng thành hơn với tuổi trẻ.
Tuổi trẻ có nhiều thứ và cũng quyết định nhiều thứ. Khi bắt đầu nhận thức nhiều về trách nhiệm, ý nghĩa cuộc sống, hành trình của bản thân, chúng ta dường như nhận thức rõ sự liên kết chặt chẽ giữa tuổi trẻ và đoạn kết còn lại. Liệu phần còn lại chúng ta sẽ sống như thế nào? Chúng ta có đang tự tin đối diện và làm chủ cho nó không? Hay chúng ta vẫn đang loay hoay tìm con đường để đi, để có thể có được hạnh phúc theo định nghĩa của bản thân. Thật khó để có câu trả lời cho tất cả.
Vì vậy, dấn thân là không tránh khỏi; sai phạm là không tránh khỏi; trải nghiệm là phải có; và kết quả là do ta tạo ra bằng cảm xúc, hành trình và mục tiêu.
Tuổi trẻ có nhiều thứ và cũng quyết định nhiều thứ. Khi ước mơ, khao khát, mong muốn chưa được hình thành rõ rệt và chắc chắn, guồng quay của cuộc sống kéo chúng ta đi và khiến chúng ta tạm gác những khía cạnh cảm xúc. Khi tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hay ho và lí trí đã mệt nhoài với nhịp sống, chúng ta bắt đầu hỏi bản thân về mong muốn, khao khát, ước mơ… với những bối rối. Có người chọn theo đuổi đam mê. Có người theo đuổi cuộc sống để nuôi dưỡng đam mê. Và cũng có người sống bằng đam mê và đạt được hạnh phúc.
Tuổi trẻ có nhiều thứ và cũng quyết định nhiều thứ. Thứ khiến chúng ta không thể lấy lại nhưng có thể quản lý, sử dụng hiệu quả là thời gian. Nó là tài sản của tuổi trẻ và cũng là kẻ thù rút ngắn tuổi trẻ. Chỉ khi làm chủ được tài sản này, kẻ thù mới bị khuất lấp bởi những thành tựu và trải nghiệm. Đừng để kẻ thù chiến thắng bởi khoảng trắng vô tận.
Xin được tạm khép lại bằng lời hát này của tôi:
“Ta ước, ta hòa mình với biển,
chìm sâu trong những cánh rừng xa,
lặng im trong lòng đất Mẹ, bao la.”